HOME | BLOG | CHAT |
Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều
lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có
nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã
theo tôi suốt 3 năm. Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ
hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện
tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành
cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã
dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra
rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất
tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và
không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió
thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi
thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên
tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần
đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới
đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá
bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những
người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái
khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi
lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của
tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không
xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể
giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm
vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở
ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi
anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó
và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và
đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh
giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được
đâu” “Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá
không muốn rời hkỏi cây” Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần
cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô
ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có
thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm
của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề
tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ
làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình
với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn
nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi. Một hôm
tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em
đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau
lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng
đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào
lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp
Vậy lá rời
cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...